Trong kỳ này chúng ta vẫn tiếp tục tìm hiểu về Cuộc trò chuyện giữa 𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ và thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 (3)
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Một vị tổ sư tự cho rằng mình có tu vi, địa vị, tôn nghiêm khi nhận được cuộc gọi từ một độc giả mà mình chưa từng gặp hỏi mua sách. Nếu là thầy, thầy sẽ đích thân giao sách cho họ chứ?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đáp: Nếu là cậu, cậu sẽ làm vậy chứ? Còn tôi thà ở nhà ngồi xem tivi, chứ không nhiệt tình đến mức tự tay đi giao sách cho họ. Cậu không biết gửi bưu phẩm hay sao?
** Điều này được đề cập đến trong bài viết của “Phi thiên”, cô ấy thông qua sự giới thiệu của bạn bè trên mạng đã liên hệ mua sách “𝐓𝐮̛̉ 𝐯𝐢 đ𝐚̂̉𝐮 𝐬𝐨̂́ – 𝐧𝐠𝐨̣̂/𝐧𝐠𝐨̣̂ 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐩 𝐛𝐚́𝐭 𝐧𝐢𝐞̂𝐧” của thầy 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐌𝐢𝐧𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠. Được biết thầy Thái sống ở gần khu nhà mình, cô ấy nói rằng thấy Thái muốn đích thân giao cuốn sách đến nhà của mình. Nội dung chi tiết câu chuyện chúng ta sẽ tìm hiểu tiếp trong kỳ sau.
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Tại sao thầy Thái lại có thiên kiến lớn với thầy như vậy?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 thở dài và nói: Đó là một câu chuyện dài, thực sự tôi không quan tâm, nhưng vì ông ấy lại lên mạng để nói những điều sai trái về tôi, và nó không đúng sự thật, giống như nếu Thượng Đế muốn tiêu diệt một người, trước tiên phải làm cho anh ta trở lên điên dại.
Hôm nay cậu đến nhà thăm tôi, tôi chỉ có một câu chuyện muốn kể với cậu. Có một lần tôi đến gặp ông ấy, lúc đó những học trò khác cũng đều có mặt, tình cờ có một vị khách đến xin ông ấy luận mệnh. Tất cả mọi người chúng tôi đều cùng nhau nghiên cứu mệnh bàn của vị khách này. Thầy Thái luận đoán họ có vấn đề sức khỏe, nhưng tôi khẳng định không phải. Theo quan điểm của tôi, vị khách này đang lo lắng vì bị vướng vào kiện cáo. Kết quả, người này cho biết họ đang thực sự lo lắng về vụ kiện và không biết kết quả vụ kiện tới đây sẽ ra sao. Từ đó trở đi, thầy Thái bắt đầu ghen tị với tôi và bảo những học trò khác sau này đừng nói với tôi quá nhiều, v.v. Thực ra tôi vẫn rất biết ơn ông ấy, trong số tất cả học trò trong lớp, tôi là người lớn tuổi nhất, còn người nhỏ tuổi nhất cũng lớn tuổi hơn ông ấy. Trước đây, tôi là người duy nhất mang quà đến thăm ông ấy vào mỗi dịp lễ tết, mãi cho tới khi người khác nói với tôi rằng ông ấy đang đố kị với tôi thì mới không đến nhà thăm nữa. Chúng tôi đều là người lớn tuổi, việc dạy những kiến thức tốt và truyền lại những điều tốt đẹp cho thế hệ sau là tâm thái và phong độ của một người thầy nên có. Lẽ nào ông ấy lại không biết đạo lý “𝑇𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝐺𝑖𝑎𝑛𝑔 𝑠𝑜́𝑛𝑔 𝑠𝑎𝑢 𝑥𝑜̂ 𝑠𝑜́𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐” vẫn không hề thay đổi trong suốt lịch sử từ xưa tới nay, giang sơn đại hữu hiền nhân xuất? Sự tiến bộ của khoa học cũng vậy, chẳng phải những công nghệ tiên tiến hiện đại đều do thế hệ trẻ tài năng hiện đại phát triển sao? Làm sao những người thế hệ trước có thể nói đó là sản phẩm của mình làm ra? Giống như con cái của chúng ta vậy, nếu chúng có thể đạt được nhiều thành tựu thì chúng ta nên vui mừng, và tự hào mới phải. Làm sao chúng ta có thể nói với con mình rằng: “Các con có được như ngày hôm nay đều là do cha sinh ra, tất cả đều là công lao của cha, con không nên sáng tạo và không thể giỏi hơn cha được.” Con cái đúng là do chúng ta sinh ra, dưỡng dục và dạy dỗ chúng. Chúng cũng cần phải biết tiến bộ, nỗ lực thì mới có thể đánh bại chúng ta! Không thể suốt ngày nói với con cái rằng: “Ngày xưa cha mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn, hôm nay con cũng phải vất vả như cha mẹ ngày trước, không nên chỉ biết theo đuổi sự tiến bộ và vui vẻ như vậy được.” Cậu thậm chí không thể nói cho người khác về số tiền cậu đã cho con trai mình, sau đó nó lại cho bạn của nó mượn tiền và cậu cũng biết người bạn này của nó. Cậu không hề biết rằng số tiền mà bạn của con trai cậu mượn đã bị cháu trai của anh ta lấy trộm để mua súng cướp ngân hàng. Cậu sẽ nói rằng do con trai lấy trộm tiền của tôi để mua súng cho người khác cướp ngân hàng không? Cậu sẽ nói con trai mình là thủ phạm chính trong vụ cướp ngân hàng sao? Cậu chuyên xử lý các vụ án hình sự, điều này chấp nhận được sao? Thử hỏi có người thầy nào lại như vậy không? Nếu thực sự muốn nói về nhân phẩm của ông ấy thì ngồi nguyên một ngày cũng không thể kể hết.
𝐕𝐢́ 𝐝𝐮̣: Trong lớp học ông ấy không bao giờ đưa cho ai bất kỳ tài liệu gì. Tôi phải tự chép tay lại, sau đó nhìn thấy những tài liệu đó hay liền yêu cầu tôi trả lại tất cả các bản ghi chép đó cho ông ấy. Tất nhiên là tôi đã không làm vậy, tôi bỏ tiền ra để theo học, tài liệu mà tôi ghi lại sao phải trả cho ông ấy chứ? Thấy tôi như vậy ông ấy liền cảm thấy không vui, có đạo lý như vậy sao?
𝐕𝐢́ 𝐝𝐮̣: Lúc đó tôi đang kinh doanh thất bại và muốn mở lớp dạy thêm để kiếm thêm thu nhập nhưng ông ấy không cho phép tôi làm vậy và gọi tôi đến nhà và nói rằng chỉ có thể dạy thêm cho những học trò thừa ra trong lớp cơ bản của ông ấy. Tất nhiên là tôi phớt lờ và ông ấy cũng cảm thấy không vui. Còn nhiều nữa… Bất cứ ai quen biết đều hiểu rõ tính cách con người ông ấy như thế nào. Ông ấy chỉ có thể đánh lừa thế hệ trẻ không biết ông ấy mà thôi…
Còn nữa, người tự phong cho mình là “đại sư”, có nhân cách, lại đi kể về mối hận thù của mình từ hơn 20 năm trước với một người độc giả chỉ mới gặp lần đầu sao? Tôi với ông ấy thì có ân oán gì chứ? Chỉ là ông ấy thấy người khác giỏi hơn mình nên bịa đặt ra câu chuyện để vu khống người khác. Nếu ông ấy vẫn muốn bịa chuyện, tôi sẽ kể cho cậu nghe từng câu chuyện khi có thời gian và cần thiết. Đồng thời công khai hết toàn bộ cho giới mệnh lý Đẩu số biết.
** Thông qua hai ví dụ trên có thể thấy thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đang đưa ra chất vấn về bài viết của Phi Thiên, nội dung cụ thể chúng ta cùng đón đọc trong kỳ tiếp theo để hiểu toàn diện về câu chuyện.
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Thầy là một trong những thành viên của “𝐂𝐮̛̉𝐮 𝐓𝐮̛̉ 𝐊𝐞̂́𝐭 𝐋𝐚𝐧”, vậy “𝐂𝐮̛̉𝐮 𝐓𝐮̛̉ 𝐊𝐞̂́𝐭 𝐋𝐚𝐧”. là như thế nào? Cửu là có 9 người hay sao?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 cười đáp: Không chỉ có 9 người, khi đó ông ấy tự đặt tên như vậy. Những người tham gia lớp học đều tự điền tên của mình, khoảng hơn 30 người. Hồi đó, có tạp chí tên là “𝐓𝐮̛̉ 𝐕𝐚̂𝐧 𝐓𝐮̛̀ 𝐇𝐚̀𝐧𝐠” cho biết nội dung của tập san được cung cấp bởi “𝐂𝐮̛̉𝐮 𝐓𝐮̛̉ 𝐊𝐞̂́𝐭 𝐋𝐚𝐧”. “𝐓𝐮̛̉ 𝐕𝐚̂𝐧 𝐓𝐮̛̀ 𝐇𝐚̀𝐧𝐠” là tên đã thay đổi sau này của “𝐂𝐮̛̉𝐮 𝐓𝐮̛̉ 𝐊𝐞̂́𝐭 𝐋𝐚𝐧”. Tất cả chỉ là chơi chữ thôi, những tên này đều được lấy từ trong văn bản cổ và thêm chút sáng tạo mà ra. Học trò của ông ấy đều là “𝐂𝐮̛̉𝐮 𝐓𝐮̛̉ 𝐊𝐞̂́𝐭 𝐋𝐚𝐧”, và tôi là một trong số đó, không có gì là thần bí hết. Bản thân có năng lực và có thể luận đoán chính xác không đó đều là bí mật.
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Thưa thầy, em giải thích chữ “bí” có nghĩa là “tìm kiếm”; “nghi” nghĩa là “mất”, “rò rỉ”, “thay đổi”. Có thể hiểu nó như một phương pháp áp dụng thay đổi để nghiên cứu và khám phá những gì bị mất, bỏ sót. Thầy xem như vậy có được không?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 cười đáp: Tốt
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Thầy có biết xuất thân của thầy Thái không?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đáp: Lúc đó ông ấy đang làm nghề trang trí.
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Thầy có biết thầy 𝐂𝐡𝐮 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐇𝐚̀ là ai không?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đáp: Ông ấy đã mất rồi, trước theo học bên Tam hợp phái, không phải Phi tinh Tứ hóa. Ông ấy luận về Đào hoa vô cùng chuẩn, nhưng luận về những chuyện khác lại không được tốt lắm. Tôi chỉ biết chứ không có quen thân.
** Trong cuộc nói chuyện giữa Phi thiên với thầy Thái, anh ta cũng hỏi rằng có quen biết với thầy 𝐂𝐡𝐮 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐇𝐚̀ không? Thầy Thái nói có quen biết nhưng không rõ việc truyền thừa học thuật bên thầy Chu. Trong cuộc nói chuyện, cả hai dường như đang cố tình đề cập đến mối quan hệ với thầy Chu, nhưng lại cố ý bày tỏ rằng họ không liên quan gì đến thầy Chu. Có lẽ họ muốn chỉ ra rằng vì Phi tinh Tứ hóa của thầy 𝐂𝐡𝐮 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐇𝐚̀ quá nổi tiếng, nên việc kế thừa học thuật của bản thân không liên quan gì đến thầy 𝐂𝐡𝐮 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐇𝐚̀.
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Thưa thầy, em viết sách xuất bản có gây rắc rối gì cho thầy không, hay làm hại tới danh tiếng thầy không?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đáp: Tất nhiên tôi biết, mỗi một cuốn sách cậu đều nhấn mạnh tôi là ân sư của cậu, thực sự tôi không dám nhận. Các đồng đạo Tử vi hay sư huynh, sư đệ của cậu mỗi khi đọc sách cậu xuất bản đều tới hỏi tôi xác minh. Không có rắc rối gì đâu, điều đó rất tốt, không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của tôi hết. Mặc dù phương pháp tiếp cận khác nhau, nhưng luận đoán thì giống nhau, chuẩn là được. Đừng luận đoán sai mà làm tổn hại tới người khác. Năm ngoái tôi đã sửa đổi và cập nhật nội dung cuốn “𝟏𝟒𝟒 𝐪𝐮𝐲𝐞̂́𝐭” mà tôi đã viết cách đây 20 năm. Nội dung có nhắc tới tên cậu, và nói rõ tài liệu do cậu cung cấp và cũng là đệ tử chân truyền của tôi.
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 nói tiếp: Một lần, có một cô gái trước đây từng học Kinh dịch gieo quẻ, đến tìm tôi. Cô gái muốn học Phi tinh Tứ hóa Tử vi đẩu số, bản thân đã tự gieo 1 quẻ nên theo ai học thì tốt (𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐌𝐢𝐧𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠, 𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣, 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠). Kết quả giải rằng nên theo tôi học. Sau đó, cô gái hỏi tôi học phí là bao nhiêu? Tôi nói học phí nhập môn là X0.000 Đài tệ. Cô ấy chỉ nói “Ồ” rồi bỏ đi, haha! Không có duyên.
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ nói tới: Có phải vào 3 tháng trước không ạ? Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, mặc váy trắng cổ cao, mặt trắng, nhìn qua rất có phúc tướng. Cô ấy cũng đưa một thanh niên trẻ đến gặp em và nói điều tương tự. Cuối cùng, cô ấy nói muốn trả học phí theo tháng. Em không đồng ý thì liền bỏ ra về, chắc có lẽ là cùng một người.
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 nói: Tôi nhớ cô ấy ăn mặc giống như cậu mô tả, chắc có lẽ là cùng một người.
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 hỏi: Bây giờ cậu có bao nhiêu học trò? Dạy học như thế nào?
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ trả lời: Em dạy 1 lớp chiều, 1 lớp tối, tổng cộng 2 lớp. Chủ yếu dạy vào thứ 5, e có thuê một phòng dưới lầu để làm phòng dạy học. Bây giờ tổng cộng có mười mấy học trò. Nhưng vì có người tham gia dự thính nên chỗ ngồi đôi không đủ.
𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ hỏi: Thưa thầy, giáo trình “𝐁𝐢́ 𝐧𝐠𝐡𝐢 𝐓𝐮̛̉ 𝐯𝐢 đ𝐚̂̉𝐮 𝐬𝐨̂́ 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐭𝐨̂𝐧𝐠 Đ𝐚̣𝐢 𝐝𝐢̣𝐜𝐡 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐊𝐡𝐚̂𝐦 𝐓𝐡𝐢𝐞̂𝐧 𝐯𝐨̂ 𝐜𝐮̛̣𝐜 𝐦𝐨̂𝐧” mà thầy đưa cho chúng em tất cả tài liệu đều do thầy biên soạn phải không?
Thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 trả lời: Đúng vậy. Cậu có thể so sánh nội dung của tập đầu tiên và tập 4 do Kim Lăng xuất bản với những tài liệu chép tay bị đánh cắp mà tôi cho mượn, thì sẽ biết còn có một số kiến thức không nằm trong giáo trình tôi đưa cho các cậu. (lúc này, thầy mở ngăn kéo lấy ra một tập giấy đã ố vàng cho tôi xem)
Tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 10 giờ tối, sợ ảnh hưởng đến việc thầy nghỉ ngơi nên vội đứng dậy chào tạm biệt và nói khi nào đến thăm thầy sẽ quay lại xem sau. Thầy đồng ý, sư mẫu thấy tôi sắp về thì ra khỏi phòng chào và tiễn tôi ra ngoài.
Trên đây là toàn bộ cuộc trò chuyện giữa tôi và ân sư. Về việc tên thật của 𝐓𝐨̂́ 𝐓𝐚̂𝐦 𝐥𝐚̃𝐨 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 có phải là ” 𝐕𝐢𝐞̂𝐧 𝐀 𝐓𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 ” hay không, có đúng như lời thầy Thái nói ông ấy là thầy dạy võ thuật. Khi có thời gian tôi sẽ tìm hiểu qua việc liên hệ với công an và cơ quan đăng ký hộ khẩu (tôi mong thầy Thái có thể cho tôi biết cụ thể thông tin ông ấy sống ở thị trấn hay con đường nào). Hy vọng sẽ không giống với nhân vật Ngô Lạc Thiên nói dối rằng cha anh là một bác sĩ Trung y, thuốc của anh ấy là tổ truyền, xuất thân từ một gia đình Trung y, anh ấy là tiến sĩ dược học, ai cũng biết cha của anh ấy một chữ bẻ đôi không biết và chỉ mới tốt nghiệp tiểu học. Bởi vì bố của Ngô Lạc Thiên là thông gia với nhà tôi và là bố chồng của chị gái tôi. Anh cả của anh ấy là anh rể của tôi, Ngô Lạc Thiên phải gọi tôi là chú. Công chúng không hiểu biết thì dễ bị lừa, nhưng những người có hiểu biết thì không thể bị lừa. Trong vụ án Bạch Hiểu Yến bị Trần Tiến Hưng bắt cóc và giết hại. Khi Cục Hình sự tiến hành cuộc tìm kiếm quy mô lớn đối với Trần Tiến Hưng, hắn muốn thể hiện thủ đoạn của mình, thông qua một sĩ quan cảnh sát hình sự của Đội Cảnh sát hình sự Hoa Liên nói với Cục hình sự rằng Trần Tiến Hưng bảo anh ta đi cùng anh ra đầu thú. Muốn gặp trưởng Cục hình sự lúc bấy giờ là Dương Tử Kính để thảo luận về các điều kiện đầu thú. Dương Tử Kính được biết từ Lâm Côn Hoàng (một đội trưởng lúc đó) rằng Ngô Lạc Thiên và tôi có quan hệ họ hàng với nhau. Hỏi tôi người này có gặp Ngô Lạc Thiên chưa, tôi kiên quyết phản đối rằng Ngô Lạc Thiên không có khả năng làm được việc này, cũng không thể quen Trần Tiến Hưng, Trần Tiến Hưng càng không thể thông qua anh ta để đầu thú. May mắn cục trưởng Dương Tử Kính không bị lừa. Khi việc này không thành công, Ngô Lạc Thiên đã dùng Kênh 4 để bịa chuyện và mắng tôi 3 ngày liên tiếp…
**Cuối cùng, 𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ đặt ra nghĩ vấn về sự tồn tại Tố Tâm lão nhân…
Ngày nay, việc quảng cáo truyền thông, Internet đều thuận tiện, chỉ cần bạn biết cách đóng gói sản phẩm, marketing thì sẽ nổi tiếng. Khi có “danh” thì sẽ có “lợi”. Nhưng đừng quên rằng trên đầu bạn luôn có thần minh, trong lòng bạn còn có một trái “lương tâm”, đừng vì lợi lộc trước mắt mà làm tổn hại người khác.
Cuộc trò chuyện giữa 𝐎̂𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐮́𝐜 𝐃𝐮̣ và thầy 𝐋𝐲́ 𝐓𝐮̛̉ 𝐃𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 xin khép lại tại đây, kỳ sau chúng ta sẽ cùng tìm hiểu “𝐂𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐭𝐫𝐨̀ 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐲 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐌𝐢𝐧𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 ”